Tôi là một trong những người đích thân đi học nghề từ Ma hút đệ nhất Lường Văn Hối, nên tôi biết đó không phải là chuyện hoang đường. Chỉ có điều, không ai giải thích nổi.
LTS: Cách đây gần chục năm, rất nhiều bài báo viết về ông, người ta tìm mọi cách tìm lên tận sát biên giới Việt – Lào để có thể tận mắt chứng kiến những câu chuyện kỳ lạ xung quanh “ma hút Tây bắc”, cũng như mong mỏi ông có thể xem, bắt bệnh và chữa bệnh.
“Ma hút Tây bắc“ vẫn luôn là 1 bí ẩn (Ảnh chụp năm 2010)
Một thời gian ngắn, trên các diễn đàn xuất hiện rất nhiều chủ đề bàn luận rôm rả xung quanh người đàn ông bí ấn này. Có những luồng thông tin cho rằng khả năng kỳ lạ của “ma hút” là có thật, lại có những người khẳng định rằng đó là hoang tưởng, là mê tín dị đoan…
Có người bảo với tôi rằng, ông ta đã chết,nhưng cũng chỉ vài năm sau, một “phượt thủ” lại vô tình gặp được “ma hút” khi ông đang sống một cuộc sống an nhiên, tiêu dao tự tại cùng với núi đồi, nương rẫy chốn thâm sơn cùng cốc.
Tất cả tạo nên một câu chuyện đầy màu sắc huyền ảo, hư hư thực thực, và cũng là một trong những nét chấm phá tô điểm thêm cho sự huyền bí của cõi Tây Bắc mù sương đầy bí ẩn.
Tôi cực kỳ lên án việc mê tín dị đoan, nhưng với những gì đã xảy ra và bản thân mình được chứng kiến, tôi chỉ đánh giá rằng: Đây là một sự việc chưa có lời giải.
Bài viết dựa trên quan điểm riêng của tác giả.
Bài 5 (Bài cuối): Ma hút Tây bắc vẫn luôn là 1 bí ẩn
Nhiều người chữa khỏi thông tin cho nhau nên họ đến chữa đông lắm. Thấy ông chữa được thì để ông làm, chính quyền địa phương cũng không can thiệp…” . Ông Sùng A Dế, nguyên Phó CT UBND huyện sông Mã, cho biết như vậy, khi nhắc đến trường hợp đặc biệt của Ma hút, trong lần tôi lên xác nhận lại toàn bộ câu chuyện vài năm trước.
Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có một ai lý giải được những sự việc kỳ lạ ấy. Ngồi tiếp chuyện trong căn phòng làm việc của mình, ông Dế cho biết, những khả năng khác của ông Cán thì cũng chưa ai khám phá được, nhưng cũng không thể nói trước được điều gì, vì Ma Hút Lường Văn Hối hồi trước có thể sẽ còn truyền dạy cho con trai nhiều phương pháp bí truyền khác của người Xinh Mun, cũng như những gì đã từng học được ở bên Lào.
Nổi tiếng qua khả năng hút đạn và hút dị vật, ở đất Sơn La hiện chỉ có duy nhất Vi Văn Cán. Từ xa xưa các cụ đã có thể làm thế nhưng đến nay vẫn chưa có một chương trình nào nghiên cứu cụ thể về khả năng này của họ.
Một trong 3 người học trò đã được đích thân Ma Hút Lường Văn Hối chọn để truyền nghề trước khi khuất núi, tên Vì Văn Cáu. Tuy nhiên, trong suốt 3 năm kiêng khem khổ cực, cai rượu, phụ nữ, chim chóc, ba ba…Ông Cáu không chịu nổi nên bỏ dở giữa chừng, sau đó ông theo nghành an ninh và làm đến chức Phó trưởng công an huyện Sông Mã trước khi về hưu.
Anh trai làm công an, em trai chỉ sống bằng nương rẫy, chữa bệnh cứu người bằng những phương pháp đôi lúc tưởng như hoang đường, tuy nhiên ông Cán vẫn chữa lành bệnh cho dân nên chính quyền vẫn cứ để cho ông làm. Khi hỏi chuyện, ông Cáu xác nhận sự thật, cũng như sẵn sàng đưa tôi đi gặp tất cả các nhân chứng đã từng được Ma hút chữa trị.
“Trước đó hàng trăm người chuyền tai nhau về những khả năng thần bí của Vì Văn Cán. Tôi là một trong những người đích thân đi học nghề từ Ma hút đệ nhất Lường Văn Hối, nên tôi biết đó không phải là chuyện hoang đường. Chỉ có điều, không ai giải thích nổi ”, ông Cáu tâm sự.
“Với lại nguyên tắc đầu tiên để có thể học nghề và chữa bệnh cứu người chính là không bao giờ được phép tư lợi. Sau mấy chục năm hành nghề cứu người, ông Cán đã giúp hàng nghìn người hút các dị vật nguy hiểm ra khỏi cơ thể, trong đó phần lớn là đầu đạn, mảnh đạn. Em tôi vẫn cứ nghèo, Tài sản giá trị nhất trong nhà có lẽ là cái tủ lạnh Sanyo do gia đình một người ở Bắc Giang bị đạn bắn vào bụng và ngực. Nhờ ông Cán hút đạn thoát chết nên đã mua tặng.”
Khi nhắc đến trường hợp một anh thanh niên ở xứ khác sau khi bị bắn đạn hoa cải khắp người, có lên nhờ Ma hút chữa trị nhưng thất bại, lên mạng cho rằng đây là trò bịp. Ông Cáu trầm ngâm suy nghĩ, điều đầu tiên là Ma hút cũng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không muốn mình quá nổi tiếng để tất cả mọi người đều biết đến, thứ hai nữa là nếu như Vì Văn Cán có thể phán đoán được những gì đã xảy ra trong quá khứ của người bệnh khi Ma hút ngậm nến để soi bệnh từng người, có thể có một nguyên nhân nào đó khiến cho ông Cán buộc phải làm như vậy chăng? Với lại, không phải ai, chứng bệnh gì Ma hút cũng chữa khỏi, còn phụ thuộc nhiều vào cái duyên của từng người.
Và với những gì ông đã thể hiện, cũng như rất nhiều nhân chứng đã xác nhận, Vì Văn Cán đã quá nổi tiếng.
Căn nhà Ma hút nằm ngay Quốc lộ 4G, thời ông vẫn còn nổi tiếng
Căn nhà sàn của Ma hút nằm bên quốc lộ 4G vẫn đơn sơ như thế. Khi nhận ra người quen đến thăm, bà Vi Thị Lệ, vợ ông Cán, đưa chúng tôi vào gian giữa, cũng là nơi ông Cán đang nằm điều trị căn bệnh liên quan đến não mới phát hiện ra gần đây.
Không thể hình dung được đây chính là “Ma hút Tây bắc” Vì Văn Cán danh tiếng lẫy lừng khắp vùng đất nơi thượng nguồn sông Mã mà tôi đã gặp lần trước. Trông ông thật ốm yếu, xanh xao, đầy vẻ mệt mỏi, nằm trên chiếc đệm mút cũ mèm.
Bà Lệ, vợ ông Cán trong căn nhà sàn đơn sơ của mình
Thấy tôi, Ma hút gượng dậy trò chuyện. Trước đó, ông bỗng dưng thấy mệt mỏi. Khi đưa xuống khám ở bệnh viện 108 ở Hà Nội, các bác sĩ xác định ông bị bệnh não và không thể chữa khỏi. Một phần là do uống quá nhiều rượu (cứ mỗi lần hút dị vật, ông lại uống 1 chén rượu cúng), một phần là có những lý do ông không thể nói ra.
Nhắc đến chuyện, ma hút chỉ cười trừ. Từ đó đến giờ, ông chỉ nằm bệt một chỗ, những khi có người bị thương đến nhờ hút đạn hoặc hút xương thì phải cố gắng lắm ông mới có thể ngồi dậy chữa cho họ được.
Nhắm nghiền mắt vì bị cơn đau đầu hành hạ, ông Cán vẫn không quên bày tỏ nỗi lo lắng về việc tìm truyền nhân khi sức khỏe của ông đang ngày một kém đi. Đáng tiếc là 2 người con trai của ông dù đã rất cố gắng nhưng cũng đều không học được tuyệt kỹ của ông ngoại và bố. Ông lo sợ rằng đến một ngày ông về với tổ tiên, tuyệt nghệ của ông sẽ bị thất truyền và sẽ có hàng trăm, hàng nghìn người mất đi cơ hội được chữa bệnh hiểm nghèo.
Ma hút bảo, nghề này không kiên trì thì không học được, mà chỉ sợ truyền nghề cho người thiếu đạo đức, họ lợi dụng để kiếm lợi thì nó sẽ mất thiêng, làm sai lệch tôn chỉ mà ông đã học được từ “ma hút”. Đã có rất nhiều người xin theo học nhưng ông không dạy, ông bảo phải kiên quyết chờ cho đến lúc gặp được một người có đủ phẩm hạnh.
Rời Pá Công khi trời Tây Bắc đã chìm vào màn đêm hun hút, tôi cứ thấy bâng khuâng như vừa đi qua một miền thần thoại với những phép lạ diệu kỳ.
Sau lần gặp cuối cùng ấy, bỗng đâu người ta kháo nhau rằng trên Sông Mã, những người dưới xuôi tìm lên chữa bệnh, đa số Ma hút Vì Văn Cán đều thu tiền, và đều không chữa được bệnh. Họ cho rằng tất cả chỉ là điều hoang đường, ông chỉ là một con người bình thường như bao người dân khác ở miền biên giới, câu chuyện tạm thời lắng xuống.
Một thời gian ngắn sau, lại tiếp tục có tin đồn rằng, Ma hút đã chết, và không ai có thể gặp được ông nữa.
Tác giả (áo đỏ) trong lần uống rượu với Ma hút. Người còn lại là ông Vì Văn Cáu, một trong những người từng theo học nghề của Ma hút đệ nhất Lường Văn Hối và đã bỏ cuộc giữa chừng, đi theo một con đường khác
Bẵng đi vài năm, 1 “phượt thủ” vô tình gặp lại được Vì Văn Cán, khi ông đang sống 1 cuộc sống tự do nơi thâm sơn cùng cốc, và vẫn tiếp tục những ca chữa bệnh ly kỳ cho dân nghèo quanh vùng. Họ kể chuyện, tôi không tin, anh phượt thủ còn gửi cho tôi cả hình ảnh, video clip làm bằng chứng. Trông Ma hút đã già hơn, nhưng vẻ tinh anh vẫn còn đó. Tuy nhiên, phượt thủ đó đã từ chối cung cấp địa điểm mà anh ta đã vô tình gặp được dị nhân miền Tây bắc mù sương này.
Biết đâu, Ma hút Vì Văn Cán đã chọn cách như vậy để xa rời xã hội xô bồ và sống thanh thản những ngày cuối đời, an nhiên tự tại, tiếp tục chí hướng của mình?
Đối với tôi, một hành trình dài chứng kiến tận mắt những câu chuyện mà đến giờ vẫn chưa có lời giải thích hợp lý. Tôi biết rằng, những khả năng của Ma hút vẫn mãi là một bí ẩn.
Ông Nguyễn Phúc Giác Hải, nguyên Giám đốc Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người, thời còn chưa tạ thế, trong một lần bàn luận với tôi xung quanh câu chuyện về bí ẩn Ma hút Tây bắc đã chia sẻ: Việc ông Cán dùng dao đã nung đỏ để thổi vào vết thương của bệnh nhân là việc làm ngoài khả năng của người bình thường.
Trên thế giới cũng có một số người có khả năng giải phẫu, dùng tay rạch vào vết thương để điều trị bệnh, sau đó truyền năng lượng hút dị vật ra và thổi năng lượng giúp cho vết thương đó mau lành, trường hợp của ông Cán là trường hợp khác hẳn… Một chuyên gia khác của ngành y tế cũng khẳng định: Khả năng kỳ lạ này cũng có thể là do những phương pháp bí truyền của một môn phái bí ẩn nào đó truyền lại.
Về nguyên tắc, cơ thể con người có thể đẩy ra ngoài những độc tố. Việc ông Cán với chiếc ống tre hút những dị vật ra ngoài cơ thể là hoàn toàn có thể xảy ra. Đây là phương pháp chữa bệnh không dùng thuốc, có thể ông Cán được học điều kỳ diệu này qua một môn phái, một bài thuốc của người Xinh Mun hay người Lào.